Blog
Đây là câu chuyện thực tế của bản thân Hằng.
Hằng có IELTS 6.5, vượt qua 1000 ứng viên trong khu vực châu Á - TBD, trở thành 1 trong 12 sinh viên Việt Nam được nhận học bổng Lãnh đạo năm 2012.
Vậy nhưng khi sang đến nơi, Hằng nói vẫn không ai hiểu, bế tắc vô cùng.
Ở trường Đại học Adelaide, vào sáng thứ tư hàng tuần, văn phòng sinh viên quốc tế tổ chức một buổi Morning Tea cho các sinh viên nhận học bổng của Chính phủ Úc ở trong trường.
Mọi người cùng đến ăn bánh, uống trà, kết bạn và trao đổi về việc học với Văn phòng Quản lý học bổng của trường. Thông thường, Hằng rất năng nổ trong việc kết bạn này, làm quen, trò chuyện hết bạn này đến bạn khác.
Thế nhưng hôm đó, Hằng lại chẳng muốn làm quen với ai hết.
Bởi vì Hằng nghĩ: "Học hành đang không đâu vào đâu, quen chi cho lắm bạn".
Nên Hằng chỉ lấy một cốc trà và một cái bánh, Hằng nhâm nhi, ngắm trời ngắm đất, ngắm mọi người qua lại.
Lúc đó, có một người đàn ông trung niên tên là Peter, đến cười và nói với Hằng: “Chào cháu. Tôi là Peter, là giáo viên tiếng Anh về hưu. Cháu đến từ nước nào? Tại sao cháu không giao lưu cùng mọi người? Cháu đang gặp khó khăn gì?”
Hằng cũng nói thiệt lòng: “Cháu đến từ Việt Nam. Cháu nói không ai hiểu và thầy nói cháu cũng chẳng hiểu được. Các bài assignments đến hạn dồn dập, cháu làm không kịp, cháu cảm thấy rất đuối."
Nó làm thay đổi cuộc đời Hằng, khi Hằng biết thừa nhận, đối diện trực tiếp và chia sẻ điểm yếu của mình.
Bây giờ Hằng nhìn lại khoảng thời gian đó, Hằng luôn tự cảm thấy biết ơn bản thân mình, vì đã không giấu dốt, không che đi yếu điểm của mình. Hằng mở lòng nói với người xa lạ, rằng mình yếu, mình cần sự giúp đỡ.
Lúc đó, Peter nói: “Không sao, để tôi giúp cháu.”
Vậy là mỗi tuần hai ngày, thứ hai và thứ năm, từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, trong suốt hai năm, Peter kèm cho Hằng.
Khi được Peter kèm, Hằng mới biết được lý do tại sao Hằng nói không ai hiểu và các bạn nói Hằng cũng không thể hiểu.
Hằng nghe audio, nghe thầy cô và nghe người bản ngữ nói. Sau đó, Hằng bắt chước đọc theo, Hằng không thực sự hiểu tại sao từ này nói như vậy ta.
Hằng chỉ bắt chước như vậy thôi. Vì vậy, hầu như từ nào Hằng cũng phát âm gần đúng. Mà gần đúng, nghĩa là phát âm sai, nên người ta không nghe được.
Chính vì phương pháp học sai như vậy, Hằng đi ra ngoài là không thể nghe được và cũng không thể nói cho người khác hiểu được.
Peter kiên trì như vậy trong suốt hai năm, giúp Hằng chỉnh lại cách phát âm, cách đặt vị trí răng, môi và lưỡi, để biết cách phát âm chính xác từng từ một, học đúng từng cụm một, và diễn đạt đúng từng câu một, để người khác nghe hiểu chính xác ý mình muốn nói tới.
Việc của bạn là cần học chắc từ phát âm. Biết cách phát âm đúng, người khác sẽ hiểu được bạn nói gì, và bạn cũng nghe được người khác nói gì, như vậy giao tiếp mới đạt được hiệu quả.
Đây là câu chuyện thực tế của bản thân Hằng.
Hằng có IELTS 6.5, vượt qua 1000 ứng viên trong khu vực châu Á - TBD, trở thành 1 trong 12 sinh viên Việt Nam được nhận học bổng Lãnh đạo năm 2012.
Vậy nhưng khi sang đến nơi, Hằng nói vẫn không ai hiểu, bế tắc vô cùng.
Ở trường Đại học Adelaide, vào sáng thứ tư hàng tuần, văn phòng sinh viên quốc tế tổ chức một buổi Morning Tea cho các sinh viên nhận học bổng của Chính phủ Úc ở trong trường.
Mọi người cùng đến ăn bánh, uống trà, kết bạn và trao đổi về việc học với Văn phòng Quản lý học bổng của trường. Thông thường, Hằng rất năng nổ trong việc kết bạn này, làm quen, trò chuyện hết bạn này đến bạn khác.
Thế nhưng hôm đó, Hằng lại chẳng muốn làm quen với ai hết.
Bởi vì Hằng nghĩ: "Học hành đang không đâu vào đâu, quen chi cho lắm bạn".
Nên Hằng chỉ lấy một cốc trà và một cái bánh, Hằng nhâm nhi, ngắm trời ngắm đất, ngắm mọi người qua lại.
Lúc đó, có một người đàn ông trung niên tên là Peter, đến cười và nói với Hằng: “Chào cháu. Tôi là Peter, là giáo viên tiếng Anh về hưu. Cháu đến từ nước nào? Tại sao cháu không giao lưu cùng mọi người? Cháu đang gặp khó khăn gì?”
Hằng cũng nói thiệt lòng: “Cháu đến từ Việt Nam. Cháu nói không ai hiểu và thầy nói cháu cũng chẳng hiểu được. Các bài assignments đến hạn dồn dập, cháu làm không kịp, cháu cảm thấy rất đuối."
Nó làm thay đổi cuộc đời Hằng, khi Hằng biết thừa nhận, đối diện trực tiếp và chia sẻ điểm yếu của mình.
Bây giờ Hằng nhìn lại khoảng thời gian đó, Hằng luôn tự cảm thấy biết ơn bản thân mình, vì đã không giấu dốt, không che đi yếu điểm của mình. Hằng mở lòng nói với người xa lạ, rằng mình yếu, mình cần sự giúp đỡ.
Lúc đó, Peter nói: “Không sao, để tôi giúp cháu.”
Vậy là mỗi tuần hai ngày, thứ hai và thứ năm, từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa, trong suốt hai năm, Peter kèm cho Hằng.
Khi được Peter kèm, Hằng mới biết được lý do tại sao Hằng nói không ai hiểu và các bạn nói Hằng cũng không thể hiểu.
Hằng nghe audio, nghe thầy cô và nghe người bản ngữ nói. Sau đó, Hằng bắt chước đọc theo, Hằng không thực sự hiểu tại sao từ này nói như vậy ta.
Hằng chỉ bắt chước như vậy thôi. Vì vậy, hầu như từ nào Hằng cũng phát âm gần đúng. Mà gần đúng, nghĩa là phát âm sai, nên người ta không nghe được.
Chính vì phương pháp học sai như vậy, Hằng đi ra ngoài là không thể nghe được và cũng không thể nói cho người khác hiểu được.
Peter kiên trì như vậy trong suốt hai năm, giúp Hằng chỉnh lại cách phát âm, cách đặt vị trí răng, môi và lưỡi, để biết cách phát âm chính xác từng từ một, học đúng từng cụm một, và diễn đạt đúng từng câu một, để người khác nghe hiểu chính xác ý mình muốn nói tới.
Việc của bạn là cần học chắc từ phát âm. Biết cách phát âm đúng, người khác sẽ hiểu được bạn nói gì, và bạn cũng nghe được người khác nói gì, như vậy giao tiếp mới đạt được hiệu quả.
ĐĂNG KÝ NHẬN THƯ TỪ HẰNG